Nỗi Lòng Lê Cao Phố
Có những lúc ta nghe trái tim mình se thắt lại ,một cơn gió thoảng qua ,vương vấn tơ lòng ,những chiếc lá vàng rơi của mùa thu còn sót lại xao động hồn ai ,một khói lam chiều ,ánh trăng khuya ,vạt nắng vàng lung linh ngọn cỏ, hay ta vô tình nghe đâu đó một khúc nhạc trầm buồn làm lắng đọng tâm tư. Tất cả...tất cả gợi nhớ trong ta bao kỷ niệm vui,buồn cuả một thời đã qua .
Và thơ cũng bắt đầu từ đó .Thơ cũng như một vườn hoa đủ sắc maù bắt ta phải nhìn ngắm ,như giọt mưa thu tí tách,tí tách bắt ta phải lắng nghe ,như hạt sương ban sớm khiến ta phải trầm trồ .
Nhà thơ Lê Cao Phố cũng không ngoại lệ .Anh cũng lạc vào vòng xoaý của thời gian ,để rồi mãi mê tìm kiếm một bến bờ xăm nào đó .Một dòng sông bên lỡ bên bồi ,một cánh đồng xanh mượt .Chiều với khoảng trời trong xanh gió mát ,với đàn én bay lượn báo hiệu mùa xuân .Và cũng có những đêm vô vọng thao thức đợi chờ ,có những chiều thơ thẫn nhặt lá vàng thu .Hoài niệm về một cuộc tình đã xa .(Những cuộc tình đã qua)
Tôi vẫn chờ em vẫn đợi em
Trăng khuya nhè nhẹ lướt qua thềm
Nghiêng mình thức giấc em đâu thấy
Chỉ thấy lòng đau ,ray rứt thêm
(Chờ em)
Buồn nhớ trong lòng đã mấy thu
Tơ vương như nhện vướng sương mù
Người đi đi mãi không trở lại
Kẻ ở đứng nhìn bóng tàn thu
(Tàn thu)
Tất cả đã hoà quyện trong anh bao nhung nhớ,bao trăn trở,bao khát vọng,đợi chờ.Đã làm trái tim anh trỗi dậy và anh đã viết nên nỗi lòng của mình ."Nỗi Lòng"một thi tập đầu tay mà anh đã dày công vun vén trong suốt khoảng thời gian dài.Ta hãy nhè nhẹ đi vào vườn thơ để lắng nghe "Nỗi Lòng"của nhà thơ Lê Cao Phố
Tôi viết bài thơ với nỗi lòng
Thuyền đời ai chở hết long đong
Sao tôi như thấy mình cô độc
Thuyền nặng đêm dài hết đợi mong
(Nỗi Lòng)
Lê Cao Phố sinh năm 1945 tại làng Bất Nhị,Điện Phước,Điện Bàn ,Quảng Nam .Tuổi thơ anh gắn bó với miền quê thôn dã"với những chiều buồn nghe tiếng chim bay về tổ,đêm nghe âm vang giọng con trùng,vài tiếng động nhẹ của lá rừng lao xao"và những câu hò giọng hát quê hương đã chiếm lĩnh vào tâm hồn anh.Nhưng rồi tất cả Anh gởi lại quê nhà .Anh như cánh chim rời xa tổ ấm.Để rồi có lúc anh cảm thấy nợ quá nhiều với quê hương,nợ mà không trả hết.
Chim khôn lớn chim xa rời tổ ấm
Con xa quê từ thuở lên mười
Bao ân tình với lứa tuổi đôi mươi
Không trả nỗi dù một đời rong ruổi
Nợ trái bắp non củ khoai trái chuối
Nợ bãi dâu xanh kén trắng tơ vàng
Nợ với quê hương chưa đợi mùa sang
Nợ nắng mưa ,nợ đồng sâu ,ruộng cạn
Nợ tháng ngày cha mẹ quá gian nan
(Nợ Quê)
Và cứ vậy dòng đời trôi lặng lẽ.Anh như cánh chim trời bay,bay mãi,bay tận về phương trời Nam cho đến
mãi bây giờ.Nhưng có trôi dạt về đâu chăng nữa,hình ảnh con sông quê,bờ dâu xanh,đàn cò trắng vẫn nhớ mãi trong anh.
Nhớ dòng sông thu bên lỡ đắp bên bồi
Nhớ bờ dâu xanh ,nhớ đàn cò trắng
................
. .................
Nhớ tuổi thơ quanh quẩn với nong tầm
Nhớ ruộng lúa trên đất nà xanh mượt
(Nhớ Quê)
Ai đi xa mà không nhớ quê nhà,ai xa quê mà không vọng về cố quận
Nhớ giàn cà chua ,nhớ tô canh đắng
Nhớ đêm về leo lắt ánh đèn chong
Lời thơ rất gần gũi,bình dị,mộc mạc.Chính cái bình dị mộc mạc ấy,Anh đã dẫn ta về với cái thuở"ban sơ" gợi cho ta nhớ lại hình ảnh của một làng quê Việt Nam ,với những bãi dâu xanh mượt.Chẳng thế mà anh còn dẫn ta về với những đêm trăng quê huyền ảo,mà đã từ lâu trong nền thi ca Việt Nam nếu nói đến trăng thì người ta lại liên tưởng đến trăng trong thơ của Hàn Mặc Tử .Thế thì bây giờ ta thử lắng nghe một đoạn trăng trong thơ của Lê Cao Phố như thế nào đây.?
Trăng xuyên khóm trúc trăng ngồi dưới ao
Trăng hôn lên cánh hoa đào
Xua tan bóng tối trăng vào trong sân
Trăng treo trên ngọn cây bần
Trăng ơi trăng đẹp vô ngần tôi yêu
Hồn quê vương vấn,tình quê dạt dào.Nỗi lòng của anh với quê hương là vậy,còn nỗi lòng thứ hai mà tác giả muốn nói muốn gởi gắm trong thi tập nầy là gì?.Là tình yêu chăng ? (Là cuộc tình đã xa,hay những cuộc tình đã qua)Tôi có thể gọi đó là thơ tình Lê Cao Phố.
Lỡ một đường tơ vướng nỗi sầu
Em về bên ấy cố quên mau
Cung đàn lỡ nhịp còn đâu nữa
Đau xót cho nhau khúc dạo đầu
hay;
Thôi thế người ơi đã hết rồi
Dây chùng phím lạc thế thì thôi
Xin ai đừng trách gì ai nữa
Chỉ biết rằng em an phận rồi
(Tình Lỡ)
Một cuộc tình "thánh thiện"một cuộc tình chân chính bỗng dưng tan vỡ,ai mà không đau khổ,đau mà không hận,đau mà không oán trách tự an ủi mình,tự xoa dịu vết thương lòng,đó chính là tính nhân bản,là lòng vị tha,là nét đep trong hồn thơ của Anh
Dõi bước giang hồ vọng tiếng thơ
Từ lâu khắc khoải nỗi mong chờ
Dòng sông lờ lững buông trôi mãi
Xa lắm rồi em một bến mơ
Vẫn biết rằng anh mãi đợi chờ
Vẫn dòng sông lạnh vẫn bài thơ
Bài thơ hò hẹn chiều thu ấy
Đã chết trong em tự bao giờ
Cuối cùng nỗi lòng mà gởi trong thi tập nầy là cho gia đình ,cho người thân,bạn bè thi hữu...và cho chính cuộc sống hiện tại.Anh bằng lòng những gì mình đang có bên người vợ nhân hậu,chịu thương chịu khó,cùng anh vượt qua mọi gian nan thử thách để đến được bến bờ hạnh phúc hôm nay
Nếu không có em
Thì cuộc sống có nghĩa gì đâu
Em đã trao cho tôi cả tấm lòng nhân hậu
Em đã cho tôi cả tình yêu hạnh phúc nhiệm mầu
Em đã sẻ chia cùng tôi nỗi đau của cuộc đời lận đận gian nan
Xin cảm ơn những ngày tháng đẹp vô vàng
Những ngày ấy sẻ còn trong tôi mãi mãi
Bóng đêm sẽ dần tan như ngọn nến
Nhưng tình em trong tôi
Muôn thuở vẫn tràn đầy
Mãi mãi vẫn còn (tặng vợ)
Với vợ như vậy ,với con Anh là ngọn đuốc soi đường,là kim chỉ nam dẫn lối,luôn sát cánh bên con,cùng thắp lên ngọn nến hồng,để vươn tới những ước mơ,những hoài bảo tốt nhất của cuộc đời.Và anh có quyền tin điều đó.
Hãy thắp lên ngọn nến hồng
Và hãy vui cho trọn một đêm
Đêm sinh nhật
Đầy ắp những ước mơ
Với bao hoài vọng dân cao
Và quyện mình trong cuộc sống
Phải làm một điều gì đó
Mà trong tuổi học trò con đã ước mơ
Hãy cố lên
Ba tin ở con
(Chúc mừng sinh nhật con)
...Phải chăng?!
Dòng đời là thế đó
cuộc dời là thế đó
Mới ngày nào tóc ta vẫn còn xanh nay đã bạc,không ai thoát khỏi qui luật của đất trơì.Anh cũng như Tôi,Tôi cũng như Anh.Rồi một ngày nào đó cũng sẽ đi về với cõi hư vô,cát bụi ta trở về cát bụi.
Tuổi đời được mấy lắm đeo mang
Khôn dại tranh chi lúc xế tàn
Đời ngỡ như là cơn ác mộng
Giật mình tỉnh giấc đã tiêu tan
(Xế Tàn)
Anh đã nhận ra điều đó .Thế thì hơn thua nhau làm gì lúc tuổi đã xế tàn. Chi bằng:
Chỉ mới một lần ta gặp nhau
Hương quê đồng nội nợ vàng thau
Văn chương qua lại tình thêm luyến
Thi phú đổi trao nghĩa đậm màu
Tình nghĩa anh em tròn buổi trước
Kim bằng tri kỷ vẹn ngày sau
Vui cùng tuổi hạc ,trà thơ rượu
Gió đẩy mây đưa khó nhạt màu
(Nghĩa Tình)
Âu đó cũng là một cách sống phong nhã,trân trọng,đó là cái đạo,cái nghĩa nhà thơ đối với cuộc đời
,đối với bạn bè thi hữu
Tóm lại qua thi tập nỗi lòng của Anh tôi nhận thấy ,thơ anh rất mộc mạc, chân tình,không nhiều từ hoa mỹ,nhưng không kém phần lãng mạng như lời bộc bạch của Anh."Tôi viết ra đây để bày tỏ chuyện lòng .Viết ra để có dịp học hỏi ban bè,thân hữu,viết ra để con
cháu mình,tôi vẫn biết thơ tôi còn yếu kém và sơ sót rất nhiều,mong anh em,bạn bè thân hữu chỉ giáo".Vậy thì ai nỡ"vô tình"với Anh .Tôi cũng vậy.Nhưng thôi chuyện nầy gác lại sau.Hẹn với Anh một dịp nào đó,trăng thanh gió mát,ngồi với anh suốt đêm bên chén trà,chén rượu đàm đạo cho tỏ rõ "ngọn nguồn".Còn bây giờ có ai hỏi tôi bài thơ naò tôi thích nhất trong thi tập "Nỗi Lòng"của Anh,tôi sẽ trả lời ngay rằng đó là bài Tâm Thư.
Tâm Thư
Đêm nay gió mát trăng thanh
Thấy lòng thanh thản ghi nhanh vài dòng
Viết ra với cả tấm lòng
Để lại con cháu gọi dòng tâm thư
Cuộc đời thực thực hư hư
Loanh quanh,lẩn quẩn,thực hư khôn cùng
...............................................................
.................................................................
Làm người trọng bởi chữ tâm
Tâm lành tạo phước ươm mần mai sau
Chung nơi cắt rốn chôn nhau
Máu đào thấm thịt dìu nhau vaò đời .
Sài Gòn 27/02/2009
LQĐ Viết Đức
Nhà thơ Lê Cao Phố Người Cầm Mic .Cùng với Nhà thơ
Kim Thạch Chủ nhiệm CLB Thơ Đất Quảng
Nhà thơ Nguyễn Thị Bích Ngọc
dạo vườn hoa của nhà thơ Lê Cao Phố
Có những lúc ta nghe trái tim mình se thắt lại ,một cơn gió thoảng qua ,vương vấn tơ lòng ,những chiếc lá vàng rơi của mùa thu còn sót lại xao động hồn ai ,một khói lam chiều ,ánh trăng khuya ,vạt nắng vàng lung linh ngọn cỏ, hay ta vô tình nghe đâu đó một khúc nhạc trầm buồn làm lắng đọng tâm tư. Tất cả...tất cả gợi nhớ trong ta bao kỷ niệm vui,buồn cuả một thời đã qua .
Và thơ cũng bắt đầu từ đó .Thơ cũng như một vườn hoa đủ sắc maù bắt ta phải nhìn ngắm ,như giọt mưa thu tí tách,tí tách bắt ta phải lắng nghe ,như hạt sương ban sớm khiến ta phải trầm trồ .
Nhà thơ Lê Cao Phố cũng không ngoại lệ .Anh cũng lạc vào vòng xoaý của thời gian ,để rồi mãi mê tìm kiếm một bến bờ xăm nào đó .Một dòng sông bên lỡ bên bồi ,một cánh đồng xanh mượt .Chiều với khoảng trời trong xanh gió mát ,với đàn én bay lượn báo hiệu mùa xuân .Và cũng có những đêm vô vọng thao thức đợi chờ ,có những chiều thơ thẫn nhặt lá vàng thu .Hoài niệm về một cuộc tình đã xa .(Những cuộc tình đã qua)
Tôi vẫn chờ em vẫn đợi em
Trăng khuya nhè nhẹ lướt qua thềm
Nghiêng mình thức giấc em đâu thấy
Chỉ thấy lòng đau ,ray rứt thêm
(Chờ em)
Buồn nhớ trong lòng đã mấy thu
Tơ vương như nhện vướng sương mù
Người đi đi mãi không trở lại
Kẻ ở đứng nhìn bóng tàn thu
(Tàn thu)
Tất cả đã hoà quyện trong anh bao nhung nhớ,bao trăn trở,bao khát vọng,đợi chờ.Đã làm trái tim anh trỗi dậy và anh đã viết nên nỗi lòng của mình ."Nỗi Lòng"một thi tập đầu tay mà anh đã dày công vun vén trong suốt khoảng thời gian dài.Ta hãy nhè nhẹ đi vào vườn thơ để lắng nghe "Nỗi Lòng"của nhà thơ Lê Cao Phố
Tôi viết bài thơ với nỗi lòng
Thuyền đời ai chở hết long đong
Sao tôi như thấy mình cô độc
Thuyền nặng đêm dài hết đợi mong
(Nỗi Lòng)
Lê Cao Phố sinh năm 1945 tại làng Bất Nhị,Điện Phước,Điện Bàn ,Quảng Nam .Tuổi thơ anh gắn bó với miền quê thôn dã"với những chiều buồn nghe tiếng chim bay về tổ,đêm nghe âm vang giọng con trùng,vài tiếng động nhẹ của lá rừng lao xao"và những câu hò giọng hát quê hương đã chiếm lĩnh vào tâm hồn anh.Nhưng rồi tất cả Anh gởi lại quê nhà .Anh như cánh chim rời xa tổ ấm.Để rồi có lúc anh cảm thấy nợ quá nhiều với quê hương,nợ mà không trả hết.
Chim khôn lớn chim xa rời tổ ấm
Con xa quê từ thuở lên mười
Bao ân tình với lứa tuổi đôi mươi
Không trả nỗi dù một đời rong ruổi
Nợ trái bắp non củ khoai trái chuối
Nợ bãi dâu xanh kén trắng tơ vàng
Nợ với quê hương chưa đợi mùa sang
Nợ nắng mưa ,nợ đồng sâu ,ruộng cạn
Nợ tháng ngày cha mẹ quá gian nan
(Nợ Quê)
Và cứ vậy dòng đời trôi lặng lẽ.Anh như cánh chim trời bay,bay mãi,bay tận về phương trời Nam cho đến
mãi bây giờ.Nhưng có trôi dạt về đâu chăng nữa,hình ảnh con sông quê,bờ dâu xanh,đàn cò trắng vẫn nhớ mãi trong anh.
Nhớ dòng sông thu bên lỡ đắp bên bồi
Nhớ bờ dâu xanh ,nhớ đàn cò trắng
................
. .................
Nhớ tuổi thơ quanh quẩn với nong tầm
Nhớ ruộng lúa trên đất nà xanh mượt
(Nhớ Quê)
Ai đi xa mà không nhớ quê nhà,ai xa quê mà không vọng về cố quận
Nhớ giàn cà chua ,nhớ tô canh đắng
Nhớ đêm về leo lắt ánh đèn chong
Lời thơ rất gần gũi,bình dị,mộc mạc.Chính cái bình dị mộc mạc ấy,Anh đã dẫn ta về với cái thuở"ban sơ" gợi cho ta nhớ lại hình ảnh của một làng quê Việt Nam ,với những bãi dâu xanh mượt.Chẳng thế mà anh còn dẫn ta về với những đêm trăng quê huyền ảo,mà đã từ lâu trong nền thi ca Việt Nam nếu nói đến trăng thì người ta lại liên tưởng đến trăng trong thơ của Hàn Mặc Tử .Thế thì bây giờ ta thử lắng nghe một đoạn trăng trong thơ của Lê Cao Phố như thế nào đây.?
Trăng xuyên khóm trúc trăng ngồi dưới ao
Trăng hôn lên cánh hoa đào
Xua tan bóng tối trăng vào trong sân
Trăng treo trên ngọn cây bần
Trăng ơi trăng đẹp vô ngần tôi yêu
Hồn quê vương vấn,tình quê dạt dào.Nỗi lòng của anh với quê hương là vậy,còn nỗi lòng thứ hai mà tác giả muốn nói muốn gởi gắm trong thi tập nầy là gì?.Là tình yêu chăng ? (Là cuộc tình đã xa,hay những cuộc tình đã qua)Tôi có thể gọi đó là thơ tình Lê Cao Phố.
Lỡ một đường tơ vướng nỗi sầu
Em về bên ấy cố quên mau
Cung đàn lỡ nhịp còn đâu nữa
Đau xót cho nhau khúc dạo đầu
hay;
Thôi thế người ơi đã hết rồi
Dây chùng phím lạc thế thì thôi
Xin ai đừng trách gì ai nữa
Chỉ biết rằng em an phận rồi
(Tình Lỡ)
Một cuộc tình "thánh thiện"một cuộc tình chân chính bỗng dưng tan vỡ,ai mà không đau khổ,đau mà không hận,đau mà không oán trách tự an ủi mình,tự xoa dịu vết thương lòng,đó chính là tính nhân bản,là lòng vị tha,là nét đep trong hồn thơ của Anh
Dõi bước giang hồ vọng tiếng thơ
Từ lâu khắc khoải nỗi mong chờ
Dòng sông lờ lững buông trôi mãi
Xa lắm rồi em một bến mơ
Vẫn biết rằng anh mãi đợi chờ
Vẫn dòng sông lạnh vẫn bài thơ
Bài thơ hò hẹn chiều thu ấy
Đã chết trong em tự bao giờ
Cuối cùng nỗi lòng mà gởi trong thi tập nầy là cho gia đình ,cho người thân,bạn bè thi hữu...và cho chính cuộc sống hiện tại.Anh bằng lòng những gì mình đang có bên người vợ nhân hậu,chịu thương chịu khó,cùng anh vượt qua mọi gian nan thử thách để đến được bến bờ hạnh phúc hôm nay
Nếu không có em
Thì cuộc sống có nghĩa gì đâu
Em đã trao cho tôi cả tấm lòng nhân hậu
Em đã cho tôi cả tình yêu hạnh phúc nhiệm mầu
Em đã sẻ chia cùng tôi nỗi đau của cuộc đời lận đận gian nan
Xin cảm ơn những ngày tháng đẹp vô vàng
Những ngày ấy sẻ còn trong tôi mãi mãi
Bóng đêm sẽ dần tan như ngọn nến
Nhưng tình em trong tôi
Muôn thuở vẫn tràn đầy
Mãi mãi vẫn còn (tặng vợ)
Với vợ như vậy ,với con Anh là ngọn đuốc soi đường,là kim chỉ nam dẫn lối,luôn sát cánh bên con,cùng thắp lên ngọn nến hồng,để vươn tới những ước mơ,những hoài bảo tốt nhất của cuộc đời.Và anh có quyền tin điều đó.
Hãy thắp lên ngọn nến hồng
Và hãy vui cho trọn một đêm
Đêm sinh nhật
Đầy ắp những ước mơ
Với bao hoài vọng dân cao
Và quyện mình trong cuộc sống
Phải làm một điều gì đó
Mà trong tuổi học trò con đã ước mơ
Hãy cố lên
Ba tin ở con
(Chúc mừng sinh nhật con)
...Phải chăng?!
Dòng đời là thế đó
cuộc dời là thế đó
Mới ngày nào tóc ta vẫn còn xanh nay đã bạc,không ai thoát khỏi qui luật của đất trơì.Anh cũng như Tôi,Tôi cũng như Anh.Rồi một ngày nào đó cũng sẽ đi về với cõi hư vô,cát bụi ta trở về cát bụi.
Tuổi đời được mấy lắm đeo mang
Khôn dại tranh chi lúc xế tàn
Đời ngỡ như là cơn ác mộng
Giật mình tỉnh giấc đã tiêu tan
(Xế Tàn)
Anh đã nhận ra điều đó .Thế thì hơn thua nhau làm gì lúc tuổi đã xế tàn. Chi bằng:
Chỉ mới một lần ta gặp nhau
Hương quê đồng nội nợ vàng thau
Văn chương qua lại tình thêm luyến
Thi phú đổi trao nghĩa đậm màu
Tình nghĩa anh em tròn buổi trước
Kim bằng tri kỷ vẹn ngày sau
Vui cùng tuổi hạc ,trà thơ rượu
Gió đẩy mây đưa khó nhạt màu
(Nghĩa Tình)
Âu đó cũng là một cách sống phong nhã,trân trọng,đó là cái đạo,cái nghĩa nhà thơ đối với cuộc đời
,đối với bạn bè thi hữu
Tóm lại qua thi tập nỗi lòng của Anh tôi nhận thấy ,thơ anh rất mộc mạc, chân tình,không nhiều từ hoa mỹ,nhưng không kém phần lãng mạng như lời bộc bạch của Anh."Tôi viết ra đây để bày tỏ chuyện lòng .Viết ra để có dịp học hỏi ban bè,thân hữu,viết ra để con
cháu mình,tôi vẫn biết thơ tôi còn yếu kém và sơ sót rất nhiều,mong anh em,bạn bè thân hữu chỉ giáo".Vậy thì ai nỡ"vô tình"với Anh .Tôi cũng vậy.Nhưng thôi chuyện nầy gác lại sau.Hẹn với Anh một dịp nào đó,trăng thanh gió mát,ngồi với anh suốt đêm bên chén trà,chén rượu đàm đạo cho tỏ rõ "ngọn nguồn".Còn bây giờ có ai hỏi tôi bài thơ naò tôi thích nhất trong thi tập "Nỗi Lòng"của Anh,tôi sẽ trả lời ngay rằng đó là bài Tâm Thư.
Tâm Thư
Đêm nay gió mát trăng thanh
Thấy lòng thanh thản ghi nhanh vài dòng
Viết ra với cả tấm lòng
Để lại con cháu gọi dòng tâm thư
Cuộc đời thực thực hư hư
Loanh quanh,lẩn quẩn,thực hư khôn cùng
...............................................................
.................................................................
Làm người trọng bởi chữ tâm
Tâm lành tạo phước ươm mần mai sau
Chung nơi cắt rốn chôn nhau
Máu đào thấm thịt dìu nhau vaò đời .
Sài Gòn 27/02/2009
LQĐ Viết Đức
Nhà thơ Lê Cao Phố Người Cầm Mic .Cùng với Nhà thơ
Kim Thạch Chủ nhiệm CLB Thơ Đất Quảng
Nhà thơ Nguyễn Thị Bích Ngọc
dạo vườn hoa của nhà thơ Lê Cao Phố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét